CẨM TÂM - Trang 111

Gã cao hơn cười mỉm đáp: "Ta nghe nói ở Thiên Kiếm Môn, sư muội

không giống mọi người, không chỉ thích nuôi yêu vật, mà còn tỏ ý đồng
tình với yêu tộc. Lúc nãy rõ ràng nghe thấy lời cảnh báo của sư huynh bọn
ta nhưng vẫn không ra giúp mà ngược lại còn đi tiếp vào trong, e là... có ý
nghĩ khác thì phải?"

Việt Cẩm quay người, vẻ mặt có phần lạnh nhạt: "Vậy theo sư huynh,

muội có ý nghĩ gì khác?"

Gã cao hơn cười rộ lên, đang định nói gì đó thì bỗng thấy sau lưng một

trận kình phong ập đến. Đồng thời Việt Cẩm đang đứng trước mặt cũng cau
mặt lại, tay đặt lên chuôi kiếm bước lên trước, nhưng xem ra vẫn chậm một
bước. Nữ tử vốn bị treo trên tường nãy giờ cào thật mạnh lên lưng gã đệ tử
cao hơn, đồng thời như một cơn lốc lao đến góc tường, túm lấy mấy báo
con ném ra ngoài cửa sổ.

"Yêu vật, ngươi dám!" Tiếng gào thét run rẩy vì đau đớn, phẫn nộ vang

lên. Gã đệ tử cao hơn quay người, đỏ mắt chém một kiếm thật mạnh lên
lưng nàng ta.

Một tiếng thét thê lương vang lên, mặc dù bị chém ngã xuống đất nhưng

khi lật người lại, trên môi nàng ta nở một nụ cười sảng khoái mà trào
phúng.

Gã đệ tử trẻ hơn rốt cuộc cũng định thần lại được, vội vàng chạy đến bên

cửa sổ xem xét, nhưng bên ngoài cửa sổ là một vùng đồng cỏ um tùm, đung
đưa theo gió, nào thấy bóng dáng của mấy con báo con vừa bị ném ra?

Chỉ trong nháy mắt, tất cả đã kết thúc. Tay vẫn đặt lên chuôi kiếm, Việt

Cẩm có phần đờ đẫn, nhưng chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại vẻ thờ ơ,
lạnh nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.