CẨM TÂM - Trang 112

Giọng của gã đệ tử trẻ hơn vang lên: "Sư huynh, mấy con thú con biến

mất rồi. Vết thương của huynh không sao chứ?"

Sắc mặt gã sư huynh xanh mét, một kiếm của hắn vung lên đã chặt đứt

cánh tay của nữ tử nằm trên đất, rồi khi nàng ta đau đớn lăn lộn, hắn giẫm
mạnh lên eo nàng, cắn răng nói: "Loại yêu vật này quả nhiên là bạo ngược
thành tính."

Ánh mắt Việt Cẩm lướt qua bóng hình đang lăn lộn trên đất kia, kế đó

dừng lại trên người gã đệ tử có dáng người cao ráo của Vân La Phái: "Nếu
hai vị sư huynh còn muốn trảm sát yêu vật thì muội xin đi trước một bước."

Hắn quay đầu, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như trước, nhưng nếu nhìn kĩ

thì có thể phát hiện ra nụ cười này đã trở nên méo mó: "Sư muội sao giờ lại
muốn đi gấp vậy? Thực ra thời gian cũng chẳng chênh lệch là bao, hay là sư
muội đợi một lát, đợi ta xử lí xong con yêu vật này rồi cùng đi ra?"

"Thời gian hai vị sư huynh xử lí yêu vật này hình như không ít." Giọng

điệu nàng hết sức lạnh nhạt, chẳng hề có ý muốn lưu lại.

Gã đệ tử cao hơn bất mãn: "Lẽ nào sư muội cảm thấy chúng ta không

xứng đồng hành cùng muội? Hay là sư muội không muốn nhìn thấy chúng
ta xử lí con yêu vật này?" Nói xong, hắn vung kiếm lên, chuẩn xác cắt đứt
ngón tay cái trên cánh tay còn lại của nữ tử đang nằm trên đất.

Tiếng gào thê lương lại một lần nữa vang lên, nữ tử nằm trên đất đột ngột

co người, không ngừng run lẩy bẩy.

Với vị trí đứng hiện tại, Việt Cẩm vừa khéo nhìn thấy gương mặt dính

đầy đất và mái tóc tán loạn của nữ tử đó, đương nhiên còn có cả một bên
vai đã mất đi cánh tay và cánh tay trái đang co quắp lại trong ngực, không
ngừng run lên bần bật... Mắt đảo qua gã cao hơn đang mỉm cười nhìn mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.