CẨM TÂM - Trang 115

định sẽ giữ lời, các con của ta quả thực còn quá nhỏ, chúng hãy còn nhỏ
quá, chúng nó, chúng nó..."

Từ lúc bị tra tấn đến giờ, nữ tử trước mặt nàng vốn chưa từng rơi một

giọt nước mắt, vậy mà lúc này đã nói trong nghẹn ngào.

Mùi máu tanh tràn ngập khắp động rốt cuộc cũng từ từ nhạt dần rồi tan

đi. Nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn, màu đỏ tươi chỗ đậm chỗ nhạt sẽ bất
chấp tất cả, tranh nhau đập vào tầm mắt.

Việt Cẩm bỗng thấy có phần mệt mỏi. Nàng để mặc nữ tử kia khóc lóc

cầu xin, từ từ siết chặt nắm đấm, khiến cho móng tay đã được cắt ngắn,
từng cái, từng cái một cắm vào lòng bàn tay đau đớn.

Rất lâu sau đó, nàng nhắc lại một lần nữa chất giọng vô cùng bình thản:

"Ngươi muốn tự mình ra tay, hay để ta động thủ?"

Giọng nữ tử kia bỗng dưng im bặt.

Việt Cẩm nhìn nữ yêu nằm trên mặt đất, trong đôi mắt vàng khè của nàng

ta còn ngân ngấn lệ, chỉ là đã không còn toát lên vẻ sợ sệt và cầu xin, mà
thay vào đó là sự thù hận sâu sắc. Sự thù hận đến khắc cốt ghi tâm.

Nàng ta nghiến răng nói một câu: "Yêu tộc không biết tự sát."

"..."

Việt Cẩm đứng dậy, cầm kiếm lên, sau đó...

Tất cả đã hoàn toàn kết thúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.