CẨM TÂM - Trang 117

"Bởi vậy, nàng giết chết đồng đạo của mình chỉ vì một con yêu vật?"

Nhai Xế lại hỏi.

"Ta vì yêu vật lúc nào?" Việt Cẩm chỉ tay về phía thi thể của nữ tử kia,

"Không nhìn thấy à?"

Nhai Xế không đáp, hình như hắn cũng không biết lúc này nên nói gì

nữa. Việt Cẩm thu kiếm, cúi đầu bước ra khỏi hang.

Trong tích tắc lướt qua nhau đó, Nhai Xế bỗng gọi giật nàng lại: "Việt

Cẩm."

Việt Cẩm dừng chân.

Nhai Xế nhẹ nghiêng đầu, nói khẽ: "Những việc nàng làm đều bị ta nhìn

thấy. Nàng không giết được ta, ta cũng không thể đi nói với giới tu đạo các
nàng... Thế nhưng, nàng không có lời nào muốn nói với ta sao?"

"Chẳng phải ta đã nói hết với huynh rồi ư?" Việt Cẩm cười rồi tiếp tục bỏ

đi. Nhưng lần này, Nhai Xế bỗng đột ngột đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Việt
Cẩm. Một cảm giác đau rát khác thường từ lòng bàn tay Nhai Xế truyền
đến, sắc mặt Việt Cẩm tức thì biến đổi: "Huynh!"

Nhai Xế lúc đó mới buông tay.

Việt Cẩm không buồn để ý, vội kéo tay áo lên để kiểm tra cánh tay, sau

khi thấy lạc ấn hình rồng, sắc mặt nàng tái mét: "Huynh lại có thể hạ ấn kí
với ta ư?"

Nhai Xế cười mà như không: "Mấy lần gặp nàng, ta đều cảm thấy nói

chuyện rất vui vẻ. Vì thế, ta đã coi nàng như một người bạn tri giao, bởi vậy
mới quyết định hạ ấn kí đại biểu cho thân phận kết nghĩa của yêu tộc với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.