CẨM TÂM - Trang 119

Việt Cẩm hít một hơi thật sâu, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy

một tiếng gầm rống đinh tai từ bên ngoài truyền vào, trong tiếng gầm ấy
xen lẫn lượng linh lực khổng lồ, làm rung chuyển cả sơn động: "Vân Hàn
Cảnh! Đám kẻ tu đạo các ngươi thật là ức hiếp người quá đáng!"

Hai người trong động tức thì cả kinh, Nhai Xế cười lạnh: "Đến hay lắm!"

Nhai Xế đang định lao ra ngoài, trong chớp mắt thấy Việt Cẩm đứng đó, bất
giác hắn dừng chân, "Trong động này, ngoài một con ở ngoài kia ra thì toàn
là yêu tộc... Vận khí của nàng quả là không tồi đâu." Ánh mắt hắn lóe lên,
rồi đột nhiên híp lại, lộ rõ ý cười: "Nếu nàng đã muốn diễn, vậy thì ta sẽ
cùng nàng diễn tiếp vở kịch này!"

Dứt lời, Nhai Xế nhẹ nhàng vung tay, một trận gió lạnh bất ngờ ập đến,

trong mềm mại ẩn chứa linh lực vô song, ùa về phía Việt Cẩm.

Lúc nhận ra sức mạnh ghê gớm trong trận gió ùa tới, Việt Cẩm chỉ kịp

giơ kiếm lên, thế nhưng đừng nói là phản kháng, thậm chí khi Việt Cẩm còn
chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì thì đã cảm giác được một cơn đau
dữ dội ập đến bả vai, đồng thời có tiếng ầm ầm cùng cát đá rơi xuống xối
xả. Động chính và bức tường đối diện đã nứt ra một thông đạo rất lớn. Còn
chưa kịp định thần, nàng nghe một tiếng rít vang lên, quay đầu nhìn lại thì
thấy một sợi xích màu trắng bạc tựa như một con linh xà đang trườn đến
trước mặt, nhắm thẳng vào hai mắt nàng.

Việt Cẩm vội quay người định chạy trốn, nhưng làm sao trốn được?

Không đợi nàng kịp né, sợi dây xích phi nhanh đến mức lưu lại tầng tầng
lớp lớp tàn ảnh đã chạm đến mí mắt nàng.

Lạnh đến thấu xương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.