CẨM TÂM - Trang 121

Cảnh, khẽ gọi: "Đại sư huynh!"

Vân Hàn Cảnh quay sang Việt Cẩm, khi thấy máu đang không ngừng

chảy trên mặt nàng, hắn khẽ cau mày đưa lời hỏi: "Lúc nãy muội đã đi đâu
hả?"

Bản thân Việt Cẩm chẳng hề để tâm, tùy tiện đưa tay lên lau vết máu trên

mặt rồi thở hổn hển nói: "Hai đệ tử của Vân La Phái trong lúc chiến đấu với
yêu tộc không may..."

"Không may làm sao?" Một tiếng quát lớn đột ngột vang lên, vừa từ

trong thông đạo đi ra, Phó Thư Khanh lao ngay đến bên cạnh Việt Cẩm, đưa
tay hòng chụp lấy bả vai nàng.

Trong nháy mắt, Việt Cẩm còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Vân Hàn

Cảnh đã trở nên lạnh lẽo, cũng không thấy hắn làm động tác gì, chỉ nghe
"rắc" một tiếng, cánh tay đang thò ra của Phó Thư Khanh lập tức rụt về. Hít
một hơi thật sâu, hắn quay sang rít lên: "Vân Hàn Cảnh..."

Tiếc là Vân Hàn Cảnh chẳng buồn nhìn Phó Thư Khanh một cái, khẽ hỏi

Việt Cẩm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc dù không nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không khó

để Việt Cẩm hình dung ra cảnh vừa diễn ra. Nàng liếc Phó Thư Khanh đang
vừa đau đến xanh mặt vừa tức giận mặt đỏ bừng bừng một cái, thầm nghĩ
tiếng "rắc" kia... hẳn là tiếng va chạm "thân mật" của xương với chuôi
kiếm.

Vẻ mặt Việt Cẩm vừa lo lắng, vừa có chút nặng nề, nhẹ khom người nhìn

Phó Thư Khanh, nói: "Phó sư huynh, xin huynh hãy bớt đau buồn, lúc muội
vào trong, hai đệ tử của quý phái đã không may gặp nạn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.