CẨM TÂM - Trang 123

Ánh mắt như điện, chốc lát đã ghi nhớ tất cả dấu tích trong động vào

mắt, Vân Hàn Cảnh lập tức cau mày.

Sắc mặt Phó Thư Khanh đã không thể dùng từ "khó coi" để hình dung

nữa rồi, hắn vội bước vào trong, cúi xuống kiểm tra thi thể nằm trên mặt
đất, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm Việt Cẩm
hỏi: "Lúc hai sư đệ của ta gặp nạn, chỉ có muội ở đây chứng kiến?"

"Lúc muội đi vào thì không nhìn thấy bất kì ai khác." Việt Cẩm trả lời.

"Vậy con đại yêu vừa nãy xuất hiện lúc nào?" Phó Thư Khanh không hề

dừng lại, tiếp tục chất vấn.

Việt Cẩm thoáng im lặng, do dự không biết có nên đổ hết mọi việc lên

đầu Nhai Xế, thế nhưng rốt cuộc nàng lại nhớ ra vết kiếm trên cổ con tiểu
yêu là do chính mình để lại, đành thở dài một tiếng đáp: "Là sau khi hai vị
sư đệ không may gặp nạn."

"Vậy ý của sư muội là hai sư đệ ta bị một con yêu chưa kết đan, lại còn

bị trọng thương từ trước bất ngờ giết chết?" Giọng Phó Thư Khanh rất lạnh.

"Muội không biết rõ quá trình cụ thể thế nào." Việt Cẩm lắc đầu, lại nói,

"Chỉ là khi muội đi vào, hai huynh ấy đã chết rồi, còn con yêu kia vẫn còn
thoi thóp."

"Bởi vậy sư muội liền vội vàng giết con yêu đó?” Sự trào phúng trong lời

nói của Phó Thư Khanh ai nấy đều nghe rất rõ ràng.

Sự bất hợp lí trong câu chuyện Việt Cẩm kể lại bày ra trước mắt, đệ tử

của các môn phái đi cùng Phó Thư Khanh bắt đầu nhốn nháo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.