CẨM TÂM - Trang 124

Sắc mặt Phó Thư Khanh chuyển sang âm trầm, không đợi Việt Cẩm đáp

lời, đã tự biên tự diễn đoạn tiếp theo: "Sau đó con đại yêu xuất hiện, thấy
tình cảnh trong hang thì vô cùng tức giận, liền một chưởng đánh xuống
khiến sư muội bay ra ngoài hang chính..." Hắn đột nhiên dừng lại, hỏi một
câu: "Sư muội đã giao thủ với con đại yêu đó. Muội thấy tu vi của mình so
với hắn thế nào?"

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, Việt Cẩm âm thầm cười khổ, nhưng

không thể không trả lời: "Còn lâu mới bằng được hắn."

Phó Thư Khanh nhẹ gật đầu: "Việt sư muội đã nói bản thân tu vi còn lâu

mới bằng được đối phương, hơn nữa lại chứng kiến tộc nhân của mình bị
giết, tình huống đáng giận như thế mà chỉ đánh Việt sư muội bay ra động
chính thậm chí cũng chẳng buồn truy kích. Hơn nữa, khi sợi dây xích của
con đại yêu ở động chính sắp sửa đánh trúng sư muội thì chính hắn ra tay
tương trợ bằng cách đánh bay sư muội đi..."

Hắn nhìn ra bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Việt

Cẩm, hỏi rành rọt từng chữ: "Việt sư muội nghe Phó mỗ nói vậy, không
thấy có điều gì bất hợp lí sao?"

Chỉ mấy câu nói đó thôi, tất cả mọi người đều tức thì nhớ lại chi tiết trận

đấu lúc nãy. Nam tử áo đỏ đó hình như rất thong dong thì phải? Thái độ đấy
đâu giống với cảm giác phẫn nộ khi chứng kiến tộc nhân bị giết chết? Hơn
nữa vị sư muội đứng trước mặt chúng ta đây, trừ mí mắt, ngoài ra chẳng có
chỗ nào trên người bị thương...

Thần sắc của mọi người tức thì trở nên khác thường.

Việt Cẩm chỉ thấy nỗi đắng chát từ miệng chảy vào tim. Mọi việc đương

nhiên không phải như Phó Thư Khanh và mọi người tưởng tượng... Nhưng
cũng chẳng sai lệch là mấy. Giây phút này, nàng cảm nhận một cách chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.