CẨM TÂM - Trang 125

thực cảm giác của một người câm ăn phải hoàng liên, nhưng nếu mọi việc
đã do chính mình gây ra, Việt Cẩm không thể oán hận Nhai Xế. Nghĩ vậy,
nàng bình thản nói: "Vừa nãy quả thực đại yêu kia đã nương tay với muội,
nhưng nghĩ lại cũng chỉ là trò mèo vờn chuột mà thôi. Mục đích của hắn là
cứu con đại yêu trong hang này đi thôi không phải sao?"

Nói như vậy xem ra cũng chẳng sai, mọi người xung quanh nghe thế lại

đưa mắt nhìn nhau.

Phó Thư Khanh chỉ cười lạnh: "Phó mỗ e là sự thực không phải chỉ có

như thế."

"Vậy ngươi cho là thế nào?" Một giọng nói không cao cũng chẳng thấp

vang lên, Vân Hàn Cảnh vốn trầm mặc nãy giờ, giờ bỗng nhàn nhã lên
tiếng.

Tức thì Phó Thư Khanh lại cảm thấy tức ngực, hẳn là do bị kiếm ý mạnh

mẽ của Vân Hàn Cảnh đột ngột đè tới, lời đã ra đến họng nhưng không thể
thốt thành lời. Khuôn mặt biến sắc, hắn gườm gườm nhìn Vân Hàn Cảnh,
cắn răng mỉm cười, nói: "Phó mỗ đương nhiên không nghĩ thế nào cả. Chỉ
là chuyện này, Vân La Phái chắc chắn sẽ không thể kết thúc như vậy đâu."

Vân Hàn Cảnh hiển nhiên chưa từng bận tâm, quay sang Việt Cẩm buông

một chữ "Đi", rồi quay người đi trước, chẳng nể nang gì.

Có thể đi đương nhiên là tốt nhất, nghĩ vậy Việt Cẩm thở phào một hơi,

nối bước theo sau Vân Hàn Cảnh, thế nhưng trong lòng không khỏi thầm
kinh hãi: Đúng là không thể hiểu nổi nhân tình thế thái... Nàng vốn định lát
nữa nói mấy câu cảm kích với Vân Hàn Cảnh, nhưng nghĩ lại, dù với thanh
danh lưu truyền từ lâu của Vân Hàn Cảnh, chỉ e ngay đến chưởng môn
Thiên Kiếm Môn cũng không đồng ý coi đó là chuyện bình thường. Nếu đã
là vậy thì hà tất phải hiểu cái gì là nhân tình thế thái nữa chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.