CẨM TÂM - Trang 126

Suốt dọc đường hai người không nói với nhau tiếng nào, khi về đến tiểu

viện thuê trước đó, Vân Hàn Cảnh vừa vào trong viện bỗng cau mày, đưa
tay đón lấy một thanh kiếm nhỏ đang lao tới nhanh như một cơn gió. Đây là
phù truyền tin mà Thiên Kiếm Môn vẫn dùng để liên lạc với các đệ tử ở bên
ngoài.

Ấn pháp quyết của nội môn vào thanh kiếm, Vân Hàn Cảnh khẽ nhắm

mắt, vung tay đánh tan thanh kiếm, rồi quay sang nói với Việt Cẩm: "Lập
tức hồi sơn."

"Sư huynh?" Việt Cẩm có phần thấp thỏm không yên.

Phi kiếm sau lưng đã rời khỏi vỏ, Vân Hàn Cảnh bình thản đáp: "Mật tín

của nội môn nói rằng vừa rồi có yêu tộc xâm nhập, đồng thời..." Hắn quay
sang nhìn Việt Cẩm, ánh mắt sâu thăm thẳm, "... Đồng thời còn tiếp xúc
nhiều lần với đệ tử nội môn."

"..." Việt Cẩm hít một hơi thật sâu, nàng chớp mắt, che đi cảm xúc trong

đó: "Vâng, thưa sư huynh."

Lần này họ lại phải mất đến nửa ngày để đi.

Đợi đến khi Vân Hàn Cảnh và Việt Cẩm về đến sơn môn đã là nửa đêm.

Dù vậy, Vân Hàn Cảnh không có ý định về nghỉ ngơi trước mà đợi trưởng
lão cho gọi, sau đó dẫn Việt Cẩm đến thẳng điện Chính Đức - nơi ở của
chưởng môn.

Việt Cẩm vẫn đi theo sau Vân Hàn Cảnh. Nếu trước đó, nàng còn ôm

tâm lý cầu may, thì hiện tại nàng đã gần như chắc chắn. Nhưng sao sự tình
mới đó mà đã phát triển đến độ này... Việt Cẩm bất giác cười khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.