CẨM TÂM - Trang 127

Rốt cuộc là nàng quá đen đủi, hay số mệnh đã định sẵn, ác giả ác báo?

"Vân La Phái và Thiên Kiếm Môn xưa nay vốn không hòa hợp." Đang

đi, Vân Hàn Cảnh bỗng lên tiếng.

Việt Cẩm định thần, mới phát hiện mình đã đến trước điện Chính Đức,

nàng nhìn Vân Hàn Cảnh, suy ngẫm về ý tứ trong câu nói vừa rồi của đối
phương, Vân Hàn Cảnh đang nói vì sao hắn ra mặt giúp nàng, hay đang nói
lí do vì sao hắn lại chẳng hề khách khí với Phó Thư Khanh?

"Ý của sư huynh..."

Giọng Vân Hàn Cảnh lạnh đi: "Người thật sự không phải do muội giết?"

Việt Cẩm sững sờ.

Vân Hàn Cảnh cứ thế đẩy cửa đi vào.

Những tia sáng ấm áp đột ngột ùa đến, Việt Cẩm ngước mắt nhìn lên thì

thấy trong đại điện nguy nga lác đác có mấy người đang ngồi, bao gồm cả
chưởng môn vốn đang bế quan và người chỉ xuất hiện khi có việc - Giới
Luật trưởng lão của Giới Luật điện.

Ánh sáng bất ngờ ào tới khiến mắt Việt Cẩm đau nhức, khoảnh khắc đó

nàng có cảm giác cơn đau ấy đã chạy thẳng vào tim. Lặng lẽ siết chặt nắm
tay, Việt Cẩm bước lên trước, tiến vào trong đại điện. Tiếng cửa điện khép
lại vang lên sau lưng.

Việt Cẩm cung kính cúi người: "Đệ tử bái kiến sư phụ, bái kiến các vị

trưởng lão."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.