Không ai bảo nàng đứng dậy, chỉ có tiếng thuật chuyện thong thả từ trên
truyền xuống, là giọng của Giới Luật trưởng lão.
Giới Luật trưởng lão đang nhắc lại ba lần nàng và Nhai Xế gặp nhau, quả
nhiên không lệch tí nào, thậm chí đến cả cái nhìn xa xăm của nàng dành cho
hắn lúc tỷ thí với Tả Ngôn Chấp cũng không bỏ sót.
"Còn có gì biện minh nữa không?" Cuối cùng, Giới Luật trưởng lão cất
tiếng hỏi, giọng điệu vô cùng ung dung.
Giờ phút này, lạc ấn trên cánh tay trái nàng đau đớn như bị lửa thiêu, quá
khứ như nước lũ lượt ùa về, tâm trạng rối bời xâm nhập vào tim, cay đắng
ngọt bùi, luẩn quẩn, quấn quýt, nhưng cuối cùng lại bị một cơn gió không
biết từ đâu nhẹ nhàng quét qua. Giống như một quả bóng bị chọc thủng, lúc
đầu còn đẹp đẽ, nhưng sau một tiếng "bụp" đã chẳng còn gì nữa. Việt Cẩm
quỳ rạp xuống đất, hai mắt khép hờ, cái lạnh từng chút, từng chút một thấm
vào đầu gối, không kịch liệt, nhưng kiên trì, cố chấp, không thể đuổi đi,
cũng không thể ngăn cản.
Việt Cẩm khẽ thở ra một hơi, một đám sương trắng mờ mờ xuất hiện,
ngắn ngủi chỉ trong nháy mắt rồi nhanh chóng tan đi. "Trưởng lão minh
giám, đệ tử..."
Có thứ gì đó lạo nhạo trong lòng, lành lạnh, đăng đắng, thấm đẫm trái
tim, chạy dọc khắp cơ thể: "Đệ tử không có gì để biện minh."
***
Đêm đã tàn và vầng dương vẫn chưa hiện hữu, thế nhưng phía chân trời
đằng đông những đám mây đã được nhuộm một màu vàng ruộm.