CẨM TÂM - Trang 116

Trong hang động im ắng lại đột ngột bốc lên mùi máu tanh gay mũi, Việt

Cẩm bỗng thấy buồn nôn, nàng thực không muốn ở lại nơi này thêm một
giây phút nào nữa, lau đi vết máu trên trường kiếm rồi chuẩn bị bỏ đi, bỗng
nàng bất ngờ nghe thấy một giọng nói trào phúng vang lên: "Một màn kịch
quá tuyệt vời!"

Khoảnh khắc đó, tim nàng thắt lại đau đớn, sát ý mãnh liệt bùng lên. Việt

Cẩm đánh liều xoay người, tay phải cầm kiếm, tay trái bắt pháp quyết,
nhưng khi nhìn thấy người vừa cất tiếng là ai nàng bỗng thở phào nhẹ nhõm
đồng thời không chỉ hủy đi pháp quyết vốn đã chuẩn bị đâu vào đấy, giọng
nói cũng bất giác trở nên mềm mại, đến chính bản thân nàng cũng không hề
hay biết: "... Là huynh à."

Nhai Xế không biết đến từ lúc nào đã đứng ở cửa động, tóc đen, trường

bào đỏ, ánh mắt sắc bén: "Ta muốn biết lí do nàng làm như vậy là vì cái
gì?"

Trong động tĩnh lặng như tờ.

Việt Cẩm thu kiếm: "Lí do gì?"

"Lí do giết đồng loại." Nhai Xế nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm, buông

nhẹ một câu.

Việt Cẩm cả cười: "Ta với ai là đồng loại chứ?"

Câu nói này thốt ra có phần kì quái, nhưng không đợi Nhai Xế tìm hiểu

sâu hơn Việt Cẩm đã tiếp tục nói: "Hai gã đệ tử Vân La Phái đó hết lần này
đến lần khác nhằm vào ta. Ta cũng chẳng phải loại yếu ớt được đắp từ bùn,
đương nhiên phải biết nổi giận."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.