CẨM TÂM - Trang 164

Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Việt Cẩm, từ từ nói: "Bên ngoài

trấn Lạc Phượng, trong lần tiêu diệt sào huyệt của yêu tộc, hai sư đệ của ta
rốt cuộc có phải do muội giết không?"

"Có phải là Vân Hàn Cảnh đã sai muội giết không?"

Trong tích tắc, hàng loạt các tình tiết được xâu chuỗi lại với nhau, Việt

Cẩm bỗng chốc hiểu ra:

Vì sao lúc đó Phó Thư Khanh gióng trống mở cờ lại hành động để yêu

tộc có đủ thời gian chạy trốn, vì sao lúc đó Phó Thư Khanh dẫn đại yêu về
phía Vân Hàn Cảnh xong rồi lại biến mất, rồi vì sao Phó Thư Khanh vừa
nhìn thấy thi thể hai sư đệ của mình liền nhận định có người giở trò... Hắn
ngoài được tiếng, còn được lợi nữa.

Nhưng là cái "lợi" gì mà lại khiến hắn khẩn trương như vậy? Thậm chí

còn muốn vu Vân Hàn Cảnh đã giở thủ đoạn để tranh giành với hắn?

Phó Thư Khanh rốt cuộc đã tìm thấy thứ gì, Việt Cẩm không hề để ý.

Nhưng khi đã biết rõ căn nguyên sự tình, tiếp theo nàng sẽ cảm thấy nhẹ
nhàng hơn.

Thần sắc của nàng thoáng thay đổi, nhưng vẫn chìm trong im lặng.

Phó Thư Khanh quả nhiên mắc câu, tiếp tục đưa lời: "Sư muội, muội

cũng đã phản bội Thiên Kiếm Môn, vậy thì giữ bí mật cho người nào đó
còn ý nghĩa gì nữa. Gã Vân Hàn Cảnh đó..." Hắn mỉm cười, nói với giọng
trào phúng và khinh thường: "Muội nói, hắn sẽ giết muội, muội không nói,
lẽ nào hắn sẽ tha cho muội? Nhưng nếu bây giờ, muội không nói, ta sẽ
mang muội về Thiên Kiếm Môn. Giả như làm theo ý của sư huynh..." Hắn
khẽ cười, "... Sư huynh bảo đảm sẽ tha cho muội một lần."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.