CẨM TÂM - Trang 165

Việt Cẩm khẽ thở dài một tiếng: "...Nghe cũng chẳng phải là một giao

dịch có lợi, chỉ tha cho muội một lần thôi à?" Việt Cẩm trào phúng hỏi lại.

Khuôn miệng Phó Thư Khanh ẩn hiện nụ cười, sự cảnh giác trong mắt

cũng dần buông lỏng: "Sư muội quả nhiên cẩn thận, được thôi, chỉ cần sư
muội nói hết tất cả những gì mình biết, ta xin thề sẽ vĩnh viễn không truy
bắt sư muội nữa."

Việt Cẩm trầm ngâm một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: "Nếu đã như vậy..."

Phó Thư Khanh tập trung tinh thần, dỏng tai lắng nghe.

"Không giấu gì Phó sư huynh, chuyện đó quả thực là chủ ý của đại sư

huynh. Huynh ấy vì biết được..." Chữ "được" chưa nói xong, Việt Cẩm đột
ngột tấn công, một tay tìm kiếm, tay còn lại ngưng tụ kiếm khí, quét mạnh
về phía mắt cá chân Phó Thư Khanh.

Cũng trong nháy mắt, chân Phó Thư Khanh đạp nghiêng, đúng lúc đánh

vào cổ tay Việt Cẩm, cùng lúc tiếng khớp xương gãy vang lên, tay phải Việt
Cẩm đã chạm vào chuôi kiếm, nhưng khoảnh khắc đó, Phó Thư Khanh lại
một cước đá trúng ngực Việt Cẩm. Linh lực cuồng bạo thuận thế tràn vào,
trong nháy mắt phá vỡ vòng tuần hoàn linh lực trong cơ thể Việt Cẩm,
khiến nó gần như tức thì cạn kiệt.

Bị đá bay ra xa mấy thước, cả người Việt Cẩm va vào một cây đại thụ,

ho ra một ngụm máu tươi.

Phó Thư Khanh đến trước mặt Việt Cẩm, giẫm lên bàn tay chống trên đất

của nàng, "Việt sư muội, muội nghĩ chỉ mỗi mình mình biết diễn kịch thôi
sao? Thứ ta muốn nghe là sự thực..." Hắn nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm
một lúc, "Nhưng xem ra, sự thực là hai sư đệ của ta do chính tay muội giết,
không phải do người khác sai khiến, phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.