CẨM TÂM - Trang 190

không ngờ lại dám dùng một thanh kiếm bình thường... Ta cứ nghĩ Băng
Diệm kiếm chém xuống chỉ là hư ảnh. Là ta đã thua."

Việt Cẩm không nói gì, bởi lẽ giữa họ thực chẳng có gì để nói. Thắng

được một người thì đã sao? Bên cạnh còn có bao nhiêu cao thủ khác nữa.
Nhưng chỉ cần đến được nơi đó... Một nửa tâm trí nàng tập trung đến phía
sau, cũng chính là chỗ Tả Ngôn Chấp ngồi xếp bằng lúc nãy.

Đang cân nhắc về khả năng thoát thân, Việt Cẩm bỗng nghe Tả Ngôn

Chấp nói: "Cuộc tỷ thí giữa ngươi và ta đã kết thúc. Hơn nữa, lúc này ngươi
tuyệt đối không có khả năng thoát thân... Chi bằng bó tay chịu trói. Đợi đến
lúc về đến sư môn, ta sẽ cầu xin sư tôn, ngươi cũng nên nói rõ những khúc
mắc trong đó..." Giọng Tả Ngôn Chấp đột nhiên dừng lại, nhanh như cắt
nắm lấy trường kiếm, chuẩn bị rút ra.

Việt Cẩm đang lặng lẽ bắt quyết cũng bắt đầu cảnh giác, nàng mặc kệ hết

thảy, gom hết tất cả linh lực, cố gắng đi đến chỗ Tả Ngôn Chấp ngồi lúc
nãy, nhưng không ngờ trước ngực bỗng mát lạnh, một tiếng "hừ" khẽ vang
bên tai, đồng thời một lưỡi kiếm sáng chói đã đâm xuyên qua ngực nàng.

Một kiếm này đã đợi sẵn ở đó từ lâu.

Việt Cẩm có chút mơ hồ, bỗng nàng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng

vang lên phía sau: "Ngày đó ngươi cũng sử dụng thủ đoạn ti tiện thế này để
giết chết Phó sư huynh đúng không?"

Giọng nói nhẹ nhàng đặc trưng của nữ tử truyền thẳng vào tai Việt Cẩm.

Đau đớn và lí trí cùng ập đến, phản ứng bản năng nhất của Việt Cẩm lúc

đó không phải là phản kháng, cũng không phải giãy giụa, mà là tự giễu vì
chẳng hiểu tại sao mỗi lần nàng đắc tội với nam nhân, nhưng đến cuối cùng,
những kẻ cứ quấn lấy nàng đều là nữ nhân?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.