CẨM TÂM - Trang 217

Việt Cẩm cầm trường kiếm, mũi kiếm chếch lên: “Thua là chết.”

Tên yêu quái kia thẹn quá hóa giận: “Ha ha, thua là chết? Tiện...”

“Lưu lại cho mình chút mặt mũi đi.” Một giọng nói dịu dàng nhàn nhã

vang lên, là một nữ tử cực kì quyến rũ ngồi phía tay trái Việt Cẩm, nàng ta
cười mỉa: “Miệng lúc nào cũng lớn tiếng nữ nhân với cả nam nhân, nhưng ở
địa bàn mình cũng chỉ biết kết bè kéo cánh phô trương thanh thế, đến một
lời thách đấu cũng không dám nhận. Thật là nhát như thỏ đế.”

Sắc mặt của gã kia từ đỏ chuyển sang tím, run rẩy cả nửa ngày, cuối cùng

cũng không thốt ra nổi câu nào, quay đầu, sải bước bỏ đi.

Nữ tử quyến rũ kia chẳng thèm quan tâm, yêu kiều cười với Việt Cẩm:

“Cô nương à, Vương đưa cô về là vì...” Nàng ta vốn định hỏi trực tiếp
Vương có phải đã chấm trúng cô rồi không, nhưng nghĩ lại nhân tộc về
phương diện này thường rất giả tạo, nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng đầy ẩn
ý: “Ờ, chúng tôi đều biết, Vương vốn anh tuấn bất phàm, bởi vậy đã khiến
cô nương có cảm tình với Vương của chúng tôi phải không?”

Quả nhiên đủ hàm súc. Tất cả yêu quái ở đó thầm nghĩ, rồi không ngừng

xuýt xoa thán phục.

“...” Việt Cẩm nhìn nữ tử quyến rũ kia, trong lòng hiểu rõ ẩn ý mà nàng

ta muốn ám chỉ. Nhưng mà nàng “thích” thật ư? Chỉ là vừa đúng lúc mà
thôi.

Trong lòng đã có quyết định, Việt Cẩm không trả lời, khẽ mỉm cười.

Vậy rốt cuộc là thích hay không thích? Nữ tử quyến rũ kia thoáng ngẩn

ra, những yêu quái xung quanh cũng rơi vào trạng thái mơ hồ, nhìn chằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.