“Từ sáng đến giờ, uống liên tục?” Giọng Nhai Xế đã có chút không
giống bình thường.
Tráng hán lại gật đầu, mặt lộ vẻ cực kì khâm phục.
Việt Cẩm quả thực đã uống rượu. Lại là uống liên tục với Bạch Cốt.
Lúc Nhai Xế ra đến tiền sảnh, cảnh tượng hắn nhìn thấy là đại sảnh bừa
bộn như một bãi chiến trường, bốn đại yêu chỉ còn lại một mình Bạch Cốt
đang ngồi trên đất, đám yêu quái khác đã bỏ đi một nửa, nửa còn lại đều
xiêu xiêu vẹo vẹo hoặc nằm lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự, còn Việt Cẩm đang
ngồi bên cạnh Bạch Cốt, không nói năng gì, chỉ từng ngụm, từng ngụm
uống liên hồi.
Việt Cẩm và Bạch Cốt nhanh chóng phát hiện ra Nhai Xế đang đứng ở
cửa. Động tác hai người không hẹn mà cực kì ăn ý: ngẩng đầu nhìn Nhai Xế
một cái, rồi lại tiếp tục cúi xuống, cầm một vò rượu cụng vào nhau, uống
tiếp.
Mặt Nhai Xế xanh lè.
Tráng hán bên cạnh ho lớn một tiếng: “Vương...”
Nhai Xế hít sâu một hơi, gằn giọng: “Một người mà có thể uống cho cả
đám yêu quái trong đại sảnh phải nằm bò cả ra thế này à? Mất hết mặt mũi
rồi còn gì!”
Thực ra mặt mũi chúng vẫn ở đó, có mất được đâu. Tráng hán nhìn Nhai
Xế, nói thầm trong bụng.
Nhai Xế sải bước vào trong, túm lấy Việt Cẩm cả người đang nồng nặc
mùi rượu lôi ra ngoài.