CẨM TÂM - Trang 225

Việt Cẩm hiểu ra: “Đó vốn là chuyện của ta mà.” Rồi đột nhiên nàng khẽ

cười, “Ta cũng đâu phải đến đây để làm tình nhân của huynh, sao có thể bắt
huynh an bài ổn thỏa từng việc một?”

Nhai Xế nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm, không hề tìm thấy dù chỉ một

chút miễn cưỡng trên khuôn mặt có nét cương trực nhưng cực kì thuận mắt
của nàng, hắn cười rộ lên, ánh mắt sáng lấp lánh rồi tùy tiện đưa tay ra, gạt
đi những sợi tóc xõa trên má Việt Cẩm, giọng nói chứa đầy niềm vui: “Ta
luôn có cảm giác nàng rất tốt với ta.”

Việt Cẩm có phần sửng sốt, bình thản đáp: “Vậy sao? Chắc là hợp ý

nhau... Ta thấy công chúa cũng không tệ, ngây thơ, dễ thương.”

Trái tim nóng hổi của Nhai Xế tức thì như bị một cơn gió lạnh thổi qua,

trong tích tắc đã đông cứng lại, rồi “tách” một tiếng, vỡ ra làm tám mảnh:
“Công chúa... không tệ?”

Việt Cẩm khẽ “Ừ” một tiếng, lại nói: “Rất được cưng chiều. Rất tốt, nhìn

rất xinh.”

Chút kích động vừa mới nhen nhóm đã tàn lụi không còn tăm tích, Nhai

Xế nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cười lạnh một tiếng: “Ta không chiều.
Con bé vốn ỷ vào thân phận của mình, thực ra...” Nhai Xế “hừ” một tiếng,
bâng quơ nói, “Người nên bảo vệ thì không bảo vệ được đành phải tìm một
con chim trĩ để giả làm phượng hoàng.”

Việt Cẩm hoàn toàn chìm trong im lặng.

Nhai Xế đợi một lúc, quay sang Việt Cẩm, thấy sắc mặt nàng hơi tái...

Thấy lạnh sao? Do dự một hồi, hắn đưa tay định cởi áo ngoài của mình
khoác cho Việt Cẩm thì thấy nàng nói: “Không nói những chuyện này nữa,
phòng của ta ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.