CẨM TÂM - Trang 227

Đêm đã về khuya, Nhai Xế rốt cuộc vẫn không tài nào lần ra được mấu

chốt vấn đề trong câu nói của Việt Cẩm, rất nhanh sau đó hắn cùng gã tráng
hán kia rời đi.

Trở lại Việt Cẩm, khi vào phòng nàng liền ngồi xuống nghỉ ngơi, uống

vài ngụm nước, rồi bỗng cau mày ôm ngực, máu từ từ rỉ qua kẽ ngón tay.

Thương thế xem ra vẫn chưa khỏi... Trong đầu Việt Cẩm có gì đó như

bừng tỉnh, chỉ là có chút mơ hồ.

Trở thành đệ tử nội môn, gặp lại Nhai Xế, rời bỏ Thiên Kiếm Môn, bị

giới tu đạo truy sát, gia nhập yêu tộc. Từng việc, từng việc, đối với người
bình thường mà nói đều là bước ngoặt quan trọng trong đời... Nhưng chỉ
trong thời gian chưa đến một năm, nàng đã trù tính, trải qua quá nhiều việc
như thế.

Đúng vậy, trù tính, sau đó thực hiện.

Nàng bất phàm ư? Việt Cẩm quay đầu về phía tấm gương trên mặt tủ, nở

nụ cười nghịch ngợm. Trong gương hiện lên hình ảnh một gương mặt với
đôi môi cong, hai mắt híp lại, lấp lánh ý cười, như đeo một lớp mặt nạ.

Xung quanh lặng ngắt như tờ. Tấm gương tĩnh lặng, nụ cười trong gương

cũng dần đông cứng. Việt Cẩm thu lại nụ cười, nàng nhìn mình trong
gương, tự nhủ: “Ta không hối hận.”

Tay siết nhẹ, lòng bàn tay còn nồng nặc mùi máu tanh xuất hiện một viên

đan dược được luyện thành từ hoa Băng Phách. Nàng lại tự nói với mình.
Ta không hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.