Một câu nói lạnh lùng vang lên, cả phòng tức thì im phăng phắc. Việt
Cẩm ngẩng đầu, thấy tất cả yêu quái trong phòng đều nhất tề quay về phía
mình, với những ánh mắt xen lẫn kì lạ, sâu xa bí hiểm. Nàng lại nhìn Nhai
Xế, chỉ thấy hắn ngồi trên ghế chủ vị mải lo suy nghĩ mà không chú ý gì
đến xung quanh. Tiếp đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn
ngẩng đầu, khi thấy vẻ mặt của mọi người trong phòng, khẽ sững người một
chút rồi hỏi thẳng: “Nàng thấy thế nào?”
Chữ “nàng” này đại diện cho ai, không cần nói cũng biết.
Việt Cẩm thở ra một hơi, bên tai là tiếng nhịp đập của trái tim mình, từng
nhịp, từng nhịp, thong thả, trấn tĩnh: “Ta không tán thành.”
Không khí trong phòng đột ngột trở nên thập phần quái dị.
Nhai Xế nhướn mày nhìn Việt Cẩm: “Lí do?”
“Thiên Kiếm Môn là môn phái đứng đầu của giới tu đạo, cho dù ta có sơ
đồ trận pháp phòng vệ của nó, căn cứ theo thực lực hiện giờ của yêu tộc
cũng thấy không đủ khả năng làm thương tổn, hơn nữa nơi đây vẫn cần có
người ở lại bảo vệ, các môn phái khác hay tin cũng không thể bỏ mặc ngồi
nhìn. Chỉ cần Thiên Kiếm Môn dốc sức giữ chân chúng ta lại, chúng ta lập
tức mất cả chì lẫn chài.” Hai tiếng “chúng ta” Việt Cẩm nói rất tự nhiên.
Nhưng các đại yêu trong phòng nghe thấy hai tiếng đó lại cảm thấy không
tự nhiên chút nào.
Lập tức có người cười trào phúng: “‘Cho dù ta có sơ đồ trận pháp phòng
vệ’, ngươi có bao nhiêu sơ đồ trận pháp phòng vệ của Thiên Kiếm Môn?”
Việt Cẩm ngồi vô cùng thoải mái, nhìn người vừa lên tiếng một cái rồi
nghiêm túc đáp: “Ta có sơ đồ trận pháp phòng vệ của hầu hết các môn phái