lay chuyển. Vân Thủy Môn chọn trận pháp này chưa chắc đã là chuyện
không hay.”
Đại yêu ngồi ở vách núi bên cạnh Bạch Cốt cười rộ lên, giọng nói như
kim như ngọc, không phân biệt được là nam hay nữ: “Nếu không có những
huyễn hoặc, biến ảo của trận thế và pháp khí thì những tu sĩ kia sao có thể
là đối thủ của ta. Cứng chọi cứng? Đây chỉ là một cái mai rùa khá to mà
thôi.” Hắn bỗng nhiên “ủa” một tiếng, “Lại đến nữa à? Lớp trước ngã
xuống, lớp sau lại lên.”
Hắn chỉ tay một cái, yêu lực màu xanh đậm từ đầu ngón tay bắn ra, chỉ
một tia yêu lực nho nhỏ nhưng lên đến giữa không trung trong tích tắc liền
hóa thành vô số quái trùng, bay vù vù, trong nháy mắt đã lao về đám tu sĩ
đang ngự kiếm phi hành, bao vây bọn họ lại, hình thành một quả cầu màu
xanh đậm khổng lồ. Chẳng mấy chốc tiếng gào thét thê lương từ đằng xa
vọng đến, thêm một lúc nữa, đám mây xanh từ từ quay trở lại, nơi vốn có tu
sĩ xuất hiện, nay đến một mẩu xương cốt cũng chẳng còn.
Hòn đá nhỏ đột ngột xuất hiện không làm dấy lên dù chỉ một chút động
tĩnh trên núi. Đại yêu ngồi bên vách đá cười như không cười nói “Đến lượt
chúng ta rồi”, sau đó một tay chống xuống đất, mang theo đám quái trùng,
từ trên đỉnh núi cao ngàn trượng nhảy xuống, nháy mắt đã không thấy bóng
dáng đâu nữa.
“Cái gã này vẫn thích khoe khoang như thế.” Một đại yêu khác chậc lưỡi
một tiếng.
Gã cuối cùng tiếp lời: “Chúng ta cũng đi thôi, Vân Thủy Môn này...”
Hắn lặng lẽ cười, phất tay gọi yêu phong ra, bay về nơi ánh sáng vàng nhạt
nhấp nháy kịch liệt ở phía trước.