Quách sư huynh đang ngã sấp mặt xuống đất, vội vàng kiểm tra, xác định
đối phương vẫn còn một chút hơi thở yếu ớt, mới tạm thời yên tâm. Cắn
răng, cậu lại lần nữa cúi người muốn đỡ Quách sư huynh đang ngã trên đất
lên, bỗng cậu thấy xung quanh trở nên tối đen.
Đây là... Ngô Tử Tề hốt hoảng ngẩng đầu thì thấy ba ngọn gió lớn với
màu sắc khác nhau đang lơ lửng trên bầu trời, mà ngọn gió ở giữa là một
thanh trường kiếm khổng lồ màu đen dài đến cả trăm mét, bóng râm ở xung
quanh cậu lúc này chính là do trường kiếm tạo ra.
Ngô Tử Tề nhẹ chớp mắt, cậu thấy trường kiếm trong không trung hạ
xuống, sau đó... đột nhiên cậu mở to hai mắt, to hết cỡ, đến nỗi rách cả đuôi
mắt, chảy cả máu, cậu nhìn thấy thanh trường kiếm màu đen đó, không có
va chạm dữ dội, không có tiếng rít gào sắc lạnh, mà trực tiếp xuyên qua đại
trận cuối cùng bảo vệ Thương Ngô Sơn, rất nhẹ nhàng, rất đơn giản, như
xuyên qua một tờ giấy, xuyên qua, rồi phá nát.
Giây phút đó vô số mảnh vỡ màu vàng nhạt bay lả tả giữa không trung,
các loại phù triện do ánh sáng vàng dệt nên giống như cát, bị gió thổi bay tứ
tán, những điểm sáng ấy lấp lánh đầy trời, đẹp khôn tả xiết, cũng trào lộng
đến vô cùng.
Đất trời, núi non rung chuyển ầm ầm, Ngô Tử Tề loạng choạng ngã ngồi
xuống đất, cuối cùng cũng sực tỉnh, khuôn mặt tái mét, cậu chẳng buồn
nghĩ xem Vân Thủy Môn thế nào, yêu tộc ra sao, cúi người dìu Quách sư
huynh vẫn còn bất tỉnh nhân sự lên, cố gắng đưa về phía trước.
Trong sơn đạo, thỉnh thoảng có những hòn đá nhỏ từ trên trời rơi xuống,
Ngô Tử Tề vấp ngã dúi dụi nhưng không ngừng tìm đường chạy trốn, khó
khăn lắm mới qua được lối đi nhỏ hẹp cheo leo bên vách núi, chuyển sang
đoạn đường bằng phẳng, rộng rãi. Nhác thấy bóng dáng mấy người đang