CẨM TÂM - Trang 260

“Nhai Xế?” Sau khi nhìn rõ chủ nhân của bàn tay, Việt Cẩm hết sức kinh

ngạc, lập tức nở một nụ cười, rất khẽ, như có như không, “Bên kia mới đó
đã xong hết rồi à?”

“Xong rồi.” Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười rất nhẹ đó của nàng, trong

lòng Nhai Xế bất giác lâng lâng, yêu lực cuồn cuộn tràn vào trong miếng
ngọc giản, sau khi kiểm tra thấy không còn cấm chế nào nữa mới vứt qua
cho Việt Cẩm.

Việt Cẩm bắt lấy, ôm cuốn sổ lưu trữ ngọc giản vừa tìm được đi về phía

chiếc bàn kê sát tường ở phía sau: “Kết quả không tệ chứ?” Dứt lời, nàng
thong thả nhìn quanh một lượt, phát hiện tên đại yêu còn lại không biết đã
bỏ đi từ lúc nào.

“Nàng sẽ biết nhanh thôi.” Nhai Xế bình thản đáp, nhưng giữa ấn đường

thấp thoáng hiện lên sự ngạo nghễ.

Việt Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống, trải giấy ra, mài mực, chuẩn bị

ghi lại những thứ mình vừa sắp xếp lại. Chỉ là mới viết được vài chữ, giọng
Nhai Xế lại bất ngờ vang lên: “Tâm trạng của nàng không tốt hả?”

Tay Việt Cẩm run lên, một giọt mực rỏ lên giấy, nhanh chóng lan ra,

thành một mảng đen lớn trên giấy Vân Hồ trắng tinh. Cả một tờ giấy đã
không còn dùng được, Việt Cẩm cũng không vội thu lại, chỉ ngẩng đầu lên
hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

Nhai Xế nhàn nhã dựa vào một cái giá gần đó: “Mài mực viết chữ là để

tĩnh tâm, tiếc là chữ của nàng không tĩnh được.”

Việt Cẩm cúi đầu nhìn tờ giấy Vân Hồ mới chỉ có vỏn vẹn hai chữ được

viết theo lối chữ thảo: “Cũng không có gì.” Sau khi ngừng lại một lúc khá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.