CẨM TÂM - Trang 262

đó cũng rất thú vị, dùng để điều hòa tâm trạng thực ra cũng không tệ.”
Những lời này của nàng là thực lòng.

Nhai Xế cười lạnh một tiếng, trào phúng đáp: “Ta còn tưởng nàng sẽ nói

là cưới con bé cũng không tệ.”

“Nếu huynh thực sự muốn cưới cô bé, ít nhất cũng phải đợi đại sự ổn

định đã.”

“Hử?” Vẻ mặt Nhai Xế đã dịu lại vài phần.

“Cô bé không chịu được áp lực.” Việt Cẩm cười, “Huynh hiểu ý của ta

mà.”

Mắt Nhai Xế lóe lên, nói ra những suy nghĩ rất thật trong lòng mình: “Ta

nghĩ quan hệ giữa nàng và con bé rất tốt... Vũ khúc đó mà nàng cũng dạy.
Đó là vũ khúc cung đình của Việt Thị năm đó phải không? Nghe nói chỉ có
công chúa và cung phi mới biết...”

“Người còn giữ không nổi, vũ khúc cung đình gì chứ.” Việt Cẩm cười

nhạt, cũng không giải thích tại sao mình lại biết, chỉ nói: “Còn về phần tại
sao ta dạy cô bé, không phải vì huynh sao?”

“Ta?” Nhai Xế ngẩn ra.

“Đúng thế, nếu không phải vì ‘ca ca’ như huynh không quan tâm đến

‘muội muội’ này ra sao, ta phải đưa ra hạ sách này chắc?” Việt Cẩm nghịch
ngợm nhấn mạnh hai từ “ca ca” và “muội muội”, “Nếu cha mẹ đã không
còn, đại ca cũng không thương, tiểu muội đương nhiên đành phải cân nhắc
xem làm sao tự bảo vệ, làm sao sống cho thoải mái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.