CẨM TÂM - Trang 287

Nhai Xế chẳng thèm nhìn sắc mặt Việt Ninh Song, vẫn tiếp tục nói:

“Những chuyện này đối với ta đã là quá khứ. Dù muội có tin hay không,
nhưng năm đó quả thực ta chỉ không hiểu nổi mẹ ta chứ chưa từng có ý
nghĩ gì khác đối với người đến yêu tộc là muội đây.”

“... Muội tin.” Việt Ninh Song nói, “Năm đó Nhai Xế ca ca rất tốt với

muội. Chỉ là sau này...”

“Sau này thế nào?” Nhai Xế hỏi.

“Sau này, huynh càng ngày càng bận, càng ngày càng chẳng thèm quan

tâm đến muội...” Việt Ninh Song đã cắn nát môi tự lúc nào không hay, vị
đắng chát và tanh tanh, mặn mặn xộc thẳng vào khoang miệng.

“Ta có việc phải làm.” Nhai Xế nói.

“Muội biết, Nhai Xế ca ca phải bảo toàn yêu tộc dưới bàn tay của đám tu

sĩ, cũng phải thuyết phục yêu tộc phân tán ở các nơi hội tụ về đây.” Lúc nói
những lời này, thần thái Việt Ninh Song rất bình thản.

Nhai Xế khẽ gật đầu, lại nói: “Mỗi lần ta trở về là mỗi lần thấy muội

đang đợi ta...” Hắn nói đến đây, liền nhìn sang đôi mắt đã sưng lên với vẻ
tủi thân trên khuôn mặt Việt Ninh Song, những lời chưa nói ra dừng lại nơi
đầu lưỡi, nhưng rồi rốt cuộc từ tốn hỏi một câu, “Muội không có việc gì làm
sao?”

Việt Ninh Song có vẻ như không hiểu lắm.

Thực sự không hiểu ư? Nhai Xế nghĩ bụng, rồi hỏi vấn đề mà mình đã

muốn hỏi từ lâu: “Muội chưa bao giờ nghĩ phải báo thù cho Việt Thị?”

Việt Ninh Song tái mặt, liên tục lùi ra sau mấy bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.