Lúc này, hai người trong phòng nhất thời không chú ý Việt Cẩm đang
nằm trên giường, hơi thở dần trở nên dồn dập, mí mắt động đậy rồi từ từ mở
ra.
Thở gấp mấy hơi, Việt Ninh Song nói: “Việt Thị sụp đổ là do trời phạt...”
Nhai Xế lần thứ hai cảm thấy tột cùng mệt mỏi. Hắn im lặng một lúc lâu
rồi nói: “Sao lại bị trời phạt?”
Miệng Việt Ninh Song mấp máy, nhưng không thể cất thành lời.
Nhai Xế lúc này bỗng bật cười thành tiếng: “Muội thấy ngại khi phải nói
ra sao? Việt Ninh Song, muội đâu có ngốc.”
Môi Việt Ninh Song không ngừng run rẩy: “Nhai Xế ca ca, hôm nay
huynh đã không muốn nói nhiều thì lần sau chúng ta nói tiếp vậy.”
“Đã nói đến nước này rồi, muội còn nói với ta không muốn nói nhiều?”
Giọng Nhai Xế đột ngột trở nên lạnh lẽo, “Muội ngại không dám nói ra chứ
gì? Vậy để ta nói giúp muội. Việt Thị sụp đổ là do bị trời phạt. Trời phạt
giáng xuống là bởi đế vương Việt Thị yêu một nguời thuộc yêu tộc chúng
ta. Vợ chồng hòa thuận, lại còn sinh ra những đứa trẻ bán yêu. Bởi vậy mới
khiến cho một Việt Thị an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an năm nào cũng
thiên tai, mất mùa. Khiến một Việt quốc thái bình thịnh trị, dân giàu nước
mạnh bỗng trời long đất lở, bệnh tật lan tràn. Đây chính là cái gọi là trời
phạt. Và cũng thật hay cho câu ông trời có mắt!”
Khuôn mặt Việt Ninh Song lúc này đã cắt không còn một giọt máu.
Nhai Xế hít một hơi thật sâu, làm dịu đi bao phẫn nộ đang cuồn cuộn
trào dâng trong lòng: “Lòng trời sắt đá! Việt Ninh Song, trên thế gian này ai