CẨM TÂM - Trang 292

“Cô nương ấy đi cùng với rất nhiều người. Càng về sau số người càng ít

đi, người cuối cùng còn lại vì bảo vệ Việt cô nương cũng bị giết chết, ngay
trước mặt cô ấy.” Mộng Yểm khẳng định, “Người cuối cùng đó còn nói một
câu ‘Chỉ còn lại một mình muội thôi, muội nhất định phải...’”

“Nhất định phải thế nào?” Nhai Xế hỏi.

Mộng Yểm lắc đầu nói: “Người đó chưa nói hết câu thì đã chết, hay là

trong tiềm thức của Việt cô nương không muốn tiết lộ.” Hắn lại bổ sung,
“Khuôn mặt và bóng dáng của những người trong đó đều rất mơ hồ, chỉ có
thể nhận ra đó là người... Điều này hẳn là do ý thức tự bảo hộ của Việt cô
nương.”

Nhai Xế nghe vậy càng chìm trong im lặng.

Mộng Yểm thấy vậy có phần bất an, nhỏ giọng đề nghị: “Vương, người

để ý Việt cô nương như vậy... hay để thuộc hạ đi vào một lần nữa xem sao?”

“Cả khi muội ấy yếu ớt nhất mà ngươi cũng không nhìn thấy được suy

nghĩ trong lòng muội ấy... Ngươi nói xem, ta giữ ngươi lại có tác dụng gì?”
Nhai Xế thong thả nói, các ngón tay đang buông thõng bên người, móng đỏ
như máu từng cái từng cái mọc dài ra.

Bóng người trên đất không ngừng run lẩy bẩy, giọng Mộng Yểm bỗng

vang lên the thé: “Vương... Vương? Người đợi đã, xin hãy khoan, thuộc hạ
còn có thể vào lại, thuộc hạ còn có thể...”

Nhai Xế lắc đầu, năm ngón tay cong lại thành móng vuốt, nhấc lên...

“Cẩm Tâm!” Mộng Yểm đột ngột hét lên.

Khoảnh khắc động tác của Nhai Xế chững lại: “Ngươi nói cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.