CẨM TÂM - Trang 293

“Vương, Vương, có một chuyện rất kì lạ!” Mộng Yểm như bắt được

cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Trong mộng, nhưng bóng người mơ hồ
kia từng gọi Việt cô nương một lần, nhưng không gọi là Việt Cẩm mà là
Việt Cẩm Tâm. Việt Cẩm... Tâm...?”

Giọng Mộng Yểm đột nhiên nhỏ lại. Nó có chút mơ hồ, dường như nhìn

thấy những tia sáng đỏ nhàn nhạt, rồi nó thấy cơ thể mình nhẹ, nhẹ bẫng, cứ
thế bay lên, như thể ngay sau đó sẽ bị gió thổi bay tan tác... Nó lại nhìn
Nhai Xế, giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh, nó thấy vị vương của yêu tộc
đứng đó, không hề động đậy, cứ như hai chân đã mọc rễ trên mặt đất, như
thể cả người đã biến thành một bức tượng đá...

Năm luồng gió màu đỏ nhạt do móng vuốt tạo thành lặng lẽ biến mất

giữa không trung. Trên mặt đất, cái bóng mà Mộng Yểm ẩn náu như một
mảnh vải rách, bị xé nát thành từng mảnh vụn. Nhai Xế đứng đó, năm đầu
ngón tay theo bản năng run nhè nhẹ, đồng thời thu lại móng vuốt.

“Việt Cẩm...”

Môi hắn lẩm bẩm, thốt lên với cảm giác chấn động, không dám tin:

“Việt Cẩm Tâm?”

Thời tiết chuyển lạnh, trong phòng đã đốt lửa sưởi ấm, ngọn lửa đỏ rực

nhảy múa, ánh lên đôi gò má Việt Cẩm sắc đỏ hây hây, có cảm giác nàng là
một cô gái ngây thơ, hiền dịu.

Nhai Xế ngần ngừ ở cửa một lúc rồi mới nhẹ nhàng đi vào phòng. Chỉ là

vừa đưa tay lên, còn chưa kịp chạm vào thì người đang say giấc nồng trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.