CẨM TÂM - Trang 307

Đây là khuôn mặt được ông trời tỉ mỉ đẽo gọt, không một chút tì vết, có

vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm của nữ tử, nhưng cũng tràn đầy sự kiên nghị, khí
khái của một đấng nam nhi, phong thái mỗi lần ngước nhìn hay cúi xuống
cũng đủ khiến hoa nhường nguyệt thẹn, còn khí thế mỗi cái nhướn mày, liếc
ngang, hay nụ cười chết người lại càng khiến cho vạn vật phải cúi đầu.

Nhưng sao một người như thế, một khuôn mặt như thế, lại dễ dàng cam

tâm tình nguyện đeo lên mình một chiếc mặt nạ để che đi. Chỉ vì một câu
nói. Một cái cớ mà nàng buột miệng đưa ra.

“Ngắm đến đờ đẫn rồi à?” Nhai Xế nhíu mày.

Việt Cẩm hắng giọng: “... Tại sao lại đeo mặt nạ?”

Nhai Xế sờ nửa chiếc mặt nạ lấp lánh bằng bạc trên mặt: “Chẳng phải

nàng nói không thích khuôn mặt của ta sao?”

“Muội chỉ tiện miệng nói thế thôi,” Việt Cẩm khẽ mím môi.

“Ta biết.” Nhai Xế thong dong đáp, “Nhưng nếu nàng đã nói như thế.”

Hắn mỉm cười, một nụ cười tràn đầy tự tin, Việt Cẩm vẫn có thể tưởng
tượng ra sự ngạo nghễ thấp thoáng nơi ấn đường, nếu không đeo mặt nạ,
nàng tin chắc rằng mình có thể nhìn thấy sự ngạo nghễ ấy.

“Giờ nàng có thích ta hơn chút nào không?”

“Hả?”

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm: “Nếu nàng nói vì vậy mà càng ghét ta hơn thì ta

cũng chẳng để ý đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.