CẨM TÂM - Trang 311

Hơn nữa, Cửu Châu đất rộng, tài nguyên phong phú, giới tu đạo có

nguồn cung cấp tài nguyên vô tận. Còn yêu tộc thì sao?

Kiêu Sơn có đẹp đẽ thế nào đi nữa thì rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một ngọn

núi, có thể cung cấp được bao nhiêu lương thực đây? Thậm chí tương quan
so sánh về quân số đã hiện rõ mồn một...

Việt Cẩm cau mày chán nản, đưa bút lên định xóa hết những gì vừa viết,

nhưng ngòi bút vừa chạm vào mặt giấy, nàng lại không khống chế được,
chầm chậm viết ra bốn chữ: “Thập Vạn Đại Sơn.”

Viết xong, đèn trong phòng bất chợt lay động dù hoàn toàn không có gió,

trong ánh sáng lập lòe, trên mặt giấy Tuyên Thành được nhuộm thành vàng
cam, bốn chữ ấy còn chưa khô mực, từng nét từng nét phóng khoáng, nhìn
trong chốc lát, vô số dãy núi chập chùng liên miên hàng vạn dặm, cô phong
tuyệt bích, tách biệt, đan xen, mỏi mắt cũng không trông hết.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

Đang thất thần ngắm bốn chữ kia, bỗng Việt Cẩm giật thót mình, lập tức

xé vụn rồi dẫn lửa đốt sạch, kế đó nàng mở toang cửa nhìn ra ngoài.

Trăng đang treo lơ lửng trên nền trời thăm thẳm, ánh trăng như ngưng tụ,

từng chùm, từng chùm ánh sáng màu trắng sữa rải khắp nhân gian, nhẹ
nhàng rơi trên thân người đang đứng trong viện, rồi hợp nhất lại, hóa thành
một vốc ánh sáng trong lòng bàn tay của một người vốn không thuộc về cõi
trần.

“... Nhai Xế?” Việt Cẩm lên tiếng.

Người đó nở một nụ cười thật tươi, gương mặt đẹp như khắc được thổi

bừng một luồng sức sống mới, rạng rỡ hẳn lên, khiến cho cỏ cây xung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.