CẨM TÂM - Trang 317

Lần theo trí nhớ, Việt Cẩm mò mẫm khắp xung quanh thì thấy một chút

ánh sáng le lói lập lòe lúc ẩn lúc hiện giữa đám cỏ.

Nàng mừng rỡ, sải bước theo hướng phát ra ánh sáng, quả nhiên nhìn

thấy “Li” nhưng, nàng bỗng dừng lại.

“Li” đang nằm trong tay một người. Là Nhai Xế.

Nhai Xế đang ngồi trên mặt đất, đám cỏ xung quanh đã bị dọn sạch sẽ,

tạo thành một khoảng trống khá rộng. Trước mặt hắn là một hồ nước không
rộng lắm nhưng giữa trời đêm, nước hồ âm u không hề có sức sống.

Thanh kiếm dài ba thước đã bị rút lại không đến một tấc, đang không

ngừng nhảy múa trong lòng bàn tay Nhai Xế, như muốn giãy giụa, lại giống
như đang reo ca.

Nhai Xế không quay đầu lại: “Nàng muốn tự đi qua đây hay là để ta bắt

nàng qua?”

Thanh âm đó vang lên cũng là lúc Việt Cẩm cảm thấy hối hận, ước chi

mình đừng đến đây: “Còn sự lựa chọn nào khác không?”

“Nàng nói xem?” Nhai Xế không đáp mà hỏi lại.

Việt Cẩm đành tiến lên phía trước: “Thực ra muội chỉ là thích thanh kiếm

này...”

Nhai Xế cười trào phúng: “Có phải nàng còn định nói là thực ra nàng

cũng thích chủ nhân thanh kiếm này không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.