CẨM TÂM - Trang 318

Ý châm chọc trong lời nói của hắn quá rõ, Việt Cẩm xấu hổ, lúc nãy

nàng định nói thế thật.

“Việt Cẩm.” Không biết có phải do đang đêm hay không mà giọng Nhai

Xế có chút gì đó bất lực, trống rỗng: “Vì sao đến cả thử một chút nàng cũng
không chịu?”

Việt Cẩm do dự một lúc rồi cười: “Có gì hay mà thử chứ? Muội cũng đâu

có thích...” Nàng đột ngột không nói tiếp nữa vì Nhai Xế đã nắm chặt lấy
tay nàng, “Không thích?”

Việt Cẩm đờ người.

Nhai Xế châm chọc: “Nếu lúc nãy nàng hất tay ra luôn thì ta sẽ tin.”

Trong một tích tắc nàng liền thấy hối hận. Nhai Xế cũng không muốn nói

nhiều thêm nữa, kéo tay nàng ngồi xuống, đoạn giữ chặt “Li” vốn đang
không chịu nằm yên, đưa cho Việt Cẩm: “Đừng từ chối, thứ này vốn là ta
lấy về cho nàng mà.”

Việt Cẩm lặng lẽ tiếp nhận “Li”, trong một tích tắc, chút ánh sáng le lói

bỗng chiếu sáng thế giới trong lòng bàn tay hắn.”

Nàng ngập ngừng một lúc, hỏi: “Bị thương... có nặng không?”

“Vân Hàn Cảnh?” Giọng Nhai Xế chẳng lấy gì làm nhiệt tình.

Ngập ngừng lâu hơn, cuối cùng Việt Cẩm mới thở dài một hơi như vứt

bỏ đi thứ gì đó: “Muội hỏi huynh.”

Người bên cạnh thoắt cái tươi tỉnh hẳn lên: “Không nặng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.