CẨM TÂM - Trang 327

đã cứu muội, lần này lại đem “Li” về, muội rất vui, nhưng lần sau những
việc thế này để muội tự làm là được rồi.”

Sống cũng được mà chết cũng chẳng sao, nếu như phải dùng bất cứ giá

nào nàng mới có thể tiếp tục bước về phía trước, vậy thì hết thảy hãy để một
mình nàng gánh vác.

Như vậy phải chăng nàng sẽ thấy thoải mái hơn một chút, cũng đỡ hổ

thẹn hơn?

“Rất vui?... Bởi vậy hành động vừa rồi là để báo ân?” Giọng Nhai Xế

vẫn đều đều, không nghe ra được là vui hay buồn.

Việt Cẩm quay sang nhìn Nhai Xế: “Rồi huynh sẽ phải hối hận.”

Nhai Xế chẳng để tâm: “Nếu đã là sự lựa chọn của ta thì cho dù sau này

kết quả có thế nào, ta cũng không bao giờ hối hận.”

Việt Cẩm nhìn hắn, rồi bỗng nhiên mỉm cười, khuôn trang rạng rỡ: “Là

áy náy.”

“Hử?...” Nhai Xế mới nói được một nửa, nửa còn lại, đã bị thân thể cứng

đờ đột ngột nhào đến cùng với đôi môi dù còn gượng gạo nhưng không kém
phần mềm mại nuốt mất.

Hô hấp ngưng trệ, Nhai Xế ôm lấy eo người bên cạnh, mất một hồi lâu

mới dằn được sự kích động trong lòng: “... Nàng có biết mình đang làm gì
không?”

Dù mỗi bộ phận trên cơ thể đều lên tiếng phản đối, nhưng lời Nhai Xế

khiến Việt Cẩm không tránh khỏi cảm giác dở khóc dở cười: “Hôm nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.