CẨM TÂM - Trang 347

Lúc đó tu sĩ rất đông, biển lửa mà Việt Cẩm tạo ra nhanh chóng bị dập

tắt. Một người đứng gần đó chớp lấy thời cơ, nhoáng cái đã đến bên Việt
Cẩm tìm kiếm tung tích của Nhai Xế, nhưng sao có thể tìm thấy chứ? Hắn
quay sang lạnh giọng chất vấn:

“Ai bảo ngươi phóng ra pháp thuật có phạm vi lớn vậy hả?”

Việt Cẩm không đáp, chỉ quay sang nhìn đối phương.

Kẻ vừa chất vấn bắt gặp ánh mắt của Việt Cẩm, cảm giác như bị tạt một

xô nước lạnh giữa ngày đông buốt giá, cái lạnh thấu tim gan, những lời
chưa nói mắc nghẹn nơi cuống họng, không cách nào có thể cất thành lời.

Trong cuộc thảo phạt này tất cả đều là tinh anh do các phái cử đến, rất

nhanh lúc này đã đứng trước mặt Việt Cẩm.

Lên tiếng đầu tiên là đệ tử Hạch Tâm của Vân La Phái, hiển nhiên hắn đã

nghe được vụ tranh chấp nho nhỏ trước đó, nên mỉm cười lên tiếng giảng
hòa:

“Việt sư muội thâm nhập yêu tộc, mạo hiểm tính mạng mới lấy được sơ

đồ trận pháp bảo vệ khiến chúng ta có thể nhanh chóng công phá Kiêu Sơn,
công lao của muội ấy rất lớn. Còn về phần Nhai Xế, hắn có thể nhất thời tẩu
thoát, nhưng một khi đã mất đi chúng yêu làm hậu thuẫn hắn chẳng qua chỉ
là một con hổ đã bị bẻ hết răng, chẳng có gì đáng sợ.”

Những lời đệ tử Vân La Phái nói không sai, tất cả thậm chí đã bày ra

trước mắt. Từ sơ đồ trận pháp bảo vệ cho đến một kiếm bất ngờ, ai ai cũng
nhìn thấy. Lúc này dù khóe mắt vẫn còn vương sát khí, nhưng Việt Cẩm nở
một nụ cười khiêm tốn, nhẹ gật đầu quay sang Vân Hàn Cảnh nãy giờ vẫn
im lặng đứng đó: “Đại sư huynh, kiếm của huynh này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.