CẨM TÂM - Trang 372

từ từ cuộn tròn người lại...

“Chỉ còn mỗi mình muội! Chỉ còn muội thôi, muội nhất định phải... Nhất

định phải báo thù! Việt Cẩm Tâm.”

Việt Cẩm bật người ngồi dậy, mặt tái xanh, cả khuôn mặt ướt đẫm.

... Việt Cẩm Tâm? Giấc mơ hay chính là hiện thực...? Giọng nói ban

nãy...

Ánh mắt nàng ngơ ngác rồi dần lấy lại được tiêu điểm. Giọng nói ban

nãy là của Nhai Xế? Đó chỉ là trong mơ ư...

Đột nhiên, cả người bải hoải, nàng chớp đôi mắt cay xè, nằm xuống định

nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, nhưng tâm trí không cách nào yên được.

Rốt cuộc nàng chẳng thể ngủ thêm được nữa, nhẹ day hai huyệt thái

dương, nàng ngồi dậy mặc quần áo đi ra ngoài. Chỉ là không biết có phải vì
quá mệt mỏi hay không mà Việt Cẩm cứ đi mãi, cho đến khi có tiếng đồng
môn chào hỏi nàng mới phát hiện ra rằng bản thân đã đi đến trước ngục sám
hối ở hậu sơn.

Người chào Việt Cẩm là một đệ tử ngoại môn mới gia nhập môn phái

chưa lâu, tuổi chừng mười bốn, mười lăm, nhìn rất ngây thơ lại hoạt bát:
“Sư tỷ, sao giờ này tỷ lại ở đây?”

“Ta đi dạo loanh quanh...” Việt Cẩm cười giải thích, nhưng rồi ngay sau

đó nàng phát hiện thực ra mình chẳng cần phải giải thích làm gì, vì gã đệ tử
kia đã hào hứng nói tiếp: “Sư tỷ, bọn họ đều đang chúc mừng thắng lợi của
tỷ ở dưới kia! Chưởng môn sư tôn còn cho phép mọi người được nghỉ một
ngày, bảo là tối nay và sáng mai trừ những đệ tử thay phiên trực ban ra thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.