CẨM TÂM - Trang 440

Nàng đi về hướng phát ra âm thanh, dần dần thấy phía trước có một đốm

sáng lay lắt. Sau đó, đốm sáng ấy từ từ hòa vào bóng tối. Việt Cẩm đứng đó,
thấy bầu trời trong vắt, cây cỏ trải dài như một tấm đệm xanh mướt khổng
lồ; những dãy núi trùng điệp nối tiếp, hoa nở trĩu cành; nước bên hồ trong
vắt, ong bướm dập dờn.

Nàng thấy Nhai Xế ngồi bên hồ, nhàn nhã ôm một đứa bé, cười dịu dàng

chưa từng có, khẽ nói gì đó.

Nàng thấy đứa bé ấy gật đầu lia lịa, rồi nó quay đầu lại...

Việt Cẩm mở mắt ra, nước mắt đầm đìa. Nàng buông thõng bàn tay nãy

giờ vẫn ấn lên bụng. Sinh mệnh nhỏ bé ấy đã vĩnh viễn đã bỏ nàng mà đi.

Đêm, vẫn còn rất dài.

Trăng đã lên cao, vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ra ánh sáng mông lung.

Trên con đường nhỏ, Bạch Ngọc vừa lầm bầm chửi rủa vừa xuyên qua

rừng trúc, gõ cửa phòng Việt Cẩm.

“A Cẩm, là ta đây.” Bạch Ngọc gọi to, đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy

ai đáp, nàng buồn bực nhìn cửa sổ đóng chặt, lại gõ cửa tiếp.

“A Cẩm, cô có trong đó không? Ngủ rồi à?”

Vẫn không ai thưa, Bạch Ngọc nghi hoặc đẩy cửa vào, chưa được mấy

bước đã phát hiện ra Việt Cẩm đang cuộn mình bên cạnh bàn, vùng thắt
lưng máu chảy đầm đìa. Bạch Ngọc hốt hoảng, lật đật chạy lại đỡ người
đang ngồi dưới đất lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.