CẨM TÂM - Trang 447

Nàng dùng hết sức lực, cười tự giễu bản thân, “Sao có thể xảy ra bất ngờ

chứ?”

Nàng cứ ngồi mãi, cho đến khi thai nhi trong bụng hoàn toàn mất đi sinh

mạng. Nàng đã giết con mình.

Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay xộc thẳng vào tim. Nhưng thân thể

dường như hồi lại ít sức lực. Việt Cẩm từ từ ngồi dậy, dựa vào cái gối đầu
giường, quay mặt sang bất động nhìn ngọn đèn trên bàn.

Nàng cứ ngồi mãi như thế, cho đến lúc trời hửng sáng.

Một ngày mới bắt đầu, từng dải mây tản mạn lững lờ trôi, điểm thêm một

chút sinh khí giữa nền trời xanh xám.

Việt Cẩm đi theo tốp cuối cùng lên Tru Tiên Đài. Đây là một đài mây

trống trải, vuông vắn, rộng khoảng độ mười mấy mét, không bố trí thêm bất
kì thứ gì thừa thãi, chỉ có cuồng phong màu tím bị ngăn ngoài kết giới đang
từng giờ từng khắc rít gào, hung hăng cắn nuốt tất cả.

Trên Tru Tiên Đài cũng không bố trí chỗ ngồi, Việt Cẩm tùy ý chọn một

góc không người, đứng từ xa nhìn Việt Ninh Song bị xích trên cột.

Vẫn bộ quần áo màu vàng tươi như trong lần đầu hai người gặp mặt, chỉ

là giờ nó đã xộc xệch, bẩn thỉu, càng làm nổi bật thân hình mảnh khảnh
đang run rẩy dưới lớp áo ấy. Đương nhiên, còn cả khuôn mặt đầm đìa nước
mắt và tiếng khóc thút thít, đứng xa như vậy vẫn nghe thấy...

Nó đang run rẩy.

Muội muội duy nhất còn sót lại của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.