CẨM TÂM - Trang 449

Phía xa, bóng dáng màu vàng ấy bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Việt Cẩm lần tay chạm vào thanh kiếm, lạnh như băng.

Tiếng Bạch Ngọc vang lên: “Lên Tru Tiên Đài coi như uổng cả một đời.

Một khi ngã xuống là hình hồn tiêu tán... Trên thế gian kể từ nay không còn
người này nữa.”

“Ừ” Việt Cẩm nghe tiếng mình đáp. Nàng thấy Bạch Bích thờ ơ mà hơi

mất kiên nhẫn nhìn lướt qua bên này. Nàng lại nhìn sang Diệp Ngôn Viễn
đứng bên cạnh hắn - đây là một hành động gần như vô thức.

Sau đó, rõ ràng nàng thấy một khuôn mặt dịu dàng, mềm mại nhưng lại

lạnh băng như tượng đá. Bàn tay nàng nắm chặt chuôi kiếm: “Bạch Ngọc, ta
cứ luôn muốn tự hỏi...”

Tự hỏi mình, có đáng không?

Đặt cược cả thân thể, tính mạng, thậm chí cả linh hồn... đặt cược tất cả vì

một giấc mộng hư vô, xa vời, một giấc mộng không lấy làm thích thú, cũng
chẳng có cảm giác gì, thực sự có đáng không?

Bạch Ngọc có vẻ vẫn chưa hiểu được ý Việt Cẩm muốn nói, nghi hoặc:

“A Cẩm?”

Việt Cẩm vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Nàng bật

cười, thầm nhủ: ‘Đúng, rất đáng giá’. Đây là trách nhiệm của nàng. Là trách
nhiệm đặt nặng trên vai kể từ khi vừa mới chào đời.

Nàng nguyện trả giá hết thảy... bắt buộc phải trả giá hết thảy vì nó, bao

gồm cả lương tâm, tự tôn, tình yêu, tính mạng... và cả linh hồn. Tất thảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.