CẨM TÂM - Trang 451

“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Đợi Diệp Ngôn Viễn đi rồi, Bạch Ngọc

bực bội nói với Việt Cẩm, “Đúng là khó hiểu!”

Việt Cẩm ủ rũ lắc đầu, như bị ai đó giáng một đấm thật mạnh vào mặt,

loạng choạng lùi ra sau mấy bước, không nhìn chằm chằm về phía trước
nữa mà chỉ cúi gằm xuống nhìn vùng đất đá dưới chân: “Ta muốn về phòng
nghỉ ngơi.”

“Hả?... Ờ, đương nhiên rồi, ta về cùng cô.” Bạch Ngọc nói rồi ngước lên

nhìn, thấy Việt Ninh Song đã bị đẩy đến mé bên Tru Tiên Đài, hai kim giáp
vệ sĩ đồng thời buông tay, bóng dáng màu vàng tươi ấy không hề phản
kháng, từ trên Tru Tiên Đài rơi xuống, chỉ trong chớp mắt đã không thấy
bóng dáng.

Mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa rồi.

Bạch Ngọc khẽ thở dài, cũng không nghĩ nhiều nữa, kéo tay Việt Cẩm

chuẩn bị quay về thì bỗng như có linh tính khiến cả hai người cùng lúc
ngước đầu lên.

Một dải sáng bạc điểm trên bầu trời xanh thẳm, rồi bỗng như cầu vồng

nuốt chửng mặt trời, vút qua ngàn dặm, trong chớp mắt trời long đất lở.

“... Vân Hàn Cảnh?” Giọng nói đầy nghi hoặc đánh thức Việt Cẩm, nàng

hoang mang nhìn lên, thấy Vân Hàn Cảnh đã đến bên Tru Tiên Đài. Sắc mặt
nàng tái xanh nhìn cảnh sấm rền chớp giật, cuồng phong mặc sức tung
hoành bên ngoài Tru Tiên Đài.

Kế đó, dường như cảm nhận được ánh mắt Việt Cẩm, hắn quay sang,

nhìn thẳng về phía nàng. Trong con mắt màu ngọc bích chỉ còn lại sự lạnh
lùng băng giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.