Lúc đi qua hai gã vệ sĩ, nàng dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua hai gã:
“Ta khuyên một câu, hai vị tốt nhất đừng có nhiều chuyện, tránh sau này tự
rước họa vào thân.”
Hai gã vệ sĩ tức thì tím mặt.
…
“... Thật thế à?” Trong điện Tri Hành, Bạch Bích không thèm để ý đến
hình tượng, cuộn người trên trường kỉ, cầm một chùm nho ăn, vẻ mặt trầm
ngâm ra điều đang suy ngẫm.
“Đây là nguyên văn lời bẩm báo của vệ sĩ canh gác Quỷ Vương Hà.”
Diệp Ngôn Viễn không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú xem sổ sách, lâu lâu
lại dùng bút son viết mấy chữ, dường như đang phê duyệt gì đó.
Bạch Bích nhún vai, phất tay một cái đẩy chén trà Bích La thị nữ vừa rót
cho mình bay đến bàn mà không để sánh một giọt nào ra ngoài: “Nghe
giọng điệu của ngươi thì hình như còn thấy có gì đó chưa khớp lắm thì
phải? Cho dù nhìn Việt Cẩm có vẻ chẳng có quan hệ gì với Nhai Xế cả?”
“Ngay từ đầu, người nghĩ hai người họ có quan hệ là ngươi.” Diệp Ngôn
Viễn nhắc nhở.
Bạch Bích giả vờ ho một tiếng: “Ta nghĩ, có thể ta đã nghĩ nhầm rồi!”
Diệp Ngôn Viễn im lặng nhìn Bạch Bích một lúc rồi nói tiếp chuyện ban
nãy: “Ngày mai ngươi và ta sẽ cùng Giới chủ ra ngoài.”
“Sau đó thì sao?” Bạch Bích cau mày vẻ chán ghét.