CẨM TÂM - Trang 467

Diệp Ngôn Viễn không đáp mà thay vào đó im lặng mặc nhận.

Bạch Bích nhếch mép cười, trong giọng điệu toát ra vẻ hờ hững từ trong

cốt tủy: “Lúc đầu có thể ta sai, nhưng đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, vậy thì
có đắc tội thêm nữa cũng đã làm sao.”

“Bạch Ngọc thì sao?” Diệp Ngôn Viễn hỏi.

Sắc mặt Bạch Bích ảm đạm hẳn, hắn vứt chùm nho lên bàn, bưng chén

trà định uống cho hạ hỏa nhưng lại vơ phải chén không, mới nhớ ra trà
mình đã chuyển cho Diệp Ngôn Viễn mất rồi, nhất thời sắc mặt âm u trông
cực kì đáng sợ.

Quen biết đã nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu đối phương đang

nghĩ gì. Diệp Ngôn Viễn đứng dậy, đem chén trà lúc nãy trả về cho Bạch
Bích.

Bạch Bích nhận lấy, hậm hực nói một tiếng cảm ơn rồi tiếp tục chủ đề

ban nãy: “Ta không cần biết nó thế nào.” Nói xong bèn đứng lên, “Đi thôi.”

Diệp Ngôn Viễn không nói gì thêm, đi theo Bạch Bích.

Tiết trời ấm áp.

Từ trong điện Tri Hành đi ra, suốt dọc đường phải tránh không biết bao

ánh mắt quyến luyến của các thái nữ, Bạch Bích cùng Diệp Ngôn Viễn đi
mãi, cho đến khi nghe thấy tiếng gió vi vu trong rừng trúc, sắc mặt hắn mới
dịu lại, cau có oán giận: “Rỗi hơi, ở xa thế này không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.