CẨM TÂM - Trang 470

khẽ nói: “Cô bạn tốt của muội không quan trọng như trong tưởng tượng của
muội đâu, Bạch Ngọc ạ.”

Bạch Ngọc tái xanh, quay trở lại phòng.

Bạch Bích cau mặt, đang định bước vào thì bắt gặp ánh mắt không tán

đồng pha chút lo lắng của Diệp Ngôn Viễn. Hắn dừng bước, mỉm cười tỏ ý
không sao rồi bình tâm lại, sau đó mới cùng Diệp Ngôn Viễn đi vào.

Đây là một căn phòng đơn sơ, thậm chí khá nhỏ hẹp, trong ngoài được

ngăn bằng một bức bình phong, tất thảy đồ dùng mặc dù tinh xảo nhưng rất
thường, gặp đều là những thứ được phát cho tất cả những tu sĩ mới đến.

Diệp Ngôn Viễn thoáng cau mày nhưng không nói gì, chỉ đi cùng Bạch

Bích vòng ra phía sau bức bình phong, nhìn Việt Cẩm đang nằm trên
giường.

“Nàng ấy vẫn ngủ mê man.” Bạch Ngọc đứng bên giường, giọng nói có

phần gượng gạo.

Bạch Bích cương quyết: “Không cần phải vội, đợi lát nữa Ngôn Viễn sẽ

nói cho chúng ta biết rốt cuộc là thế nào.”

Bạch Ngọc châm chọc: “Hắn là thầy thuốc chắc?”

Bạch Bích hồi chiêu: “Y thuật của hắn còn cao hơn Thanh Hư đạo nhân

núp trong Ngọc Bình Sơn nhiều.”

Bạch Ngọc sửng sốt, nói với Diệp Ngôn Viễn đang đứng bên giường:

“Xin lỗi, ta không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.