CẨM TÂM - Trang 474

“Ngay từ lúc nhỏ, ông ấy đã ép ta tu luyện đạo thuật, học tập quyền mưu,

chế ước bình quyền... Sau đó là Bạch Ngọc, là Việt Cẩm. Mỗi lần ta đều cố
sức phản kháng nhưng chẳng hề có tác dụng. Một chút thôi cũng không.
Nhưng dù là vậy, ta cũng có thể cảm giác được sự kiên nhẫn của ông ấy
đang giảm dần... Ngôn Viễn, ta không biết lần này liệu ông ấy có còn đủ
kiên nhẫn với ta hay không? Ta cũng không biết khi ông ấy thực sự hành
động liệu ta có còn đủ dũng khí để phản kháng, hay có khả năng sẽ thỏa
hiệp vào phút cuối...”

Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng nếu ngươi thích nàng ấy…”

“Đợi đã.” Diệp Ngôn Viễn cuối cùng cũng hiểu ý Bạch Bích, “Ngươi

muốn nói... ta thích ai?”

“Việt Cẩm.” Bạch Bích buồn bực nhìn Diệp Ngôn Viễn một cái, “Thái

độ của hai người đối với nhau đặc biệt như thế… Này, ngươi không định
che giấu ta đấy chứ?”

“Ta không thích nàng ấy.” Vẻ mặt Diệp Ngôn Viễn rất lạ.

“Ngươi nghĩ ta mù chắc?” Bạch Bích cười khúc khích: “Chúng ta quen

nhau, suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng đã ròng rã mười năm trời
chứ không phải chỉ mới mười tháng. Chắc chắn ta hiểu ngươi nhiều hơn
ngươi tưởng.”

“Ngươi không có cảm tình với nàng ta? Nếu không có cảm tình ngươi sẽ

chẳng buồn nhìn nàng ta dù chỉ thêm một lần, chứ đừng nói đến chuyện
ngươi chạy đông chạy tây chỉ vì mấy suy đoán vô vị của ta. Ngươi không
thích nàng ta ư? Không thích mà hôm nay ngươi đạp đổ cái bàn, lại còn đưa
tay lên lau nước mắt cho nàng ta. Ngươi không thấy Bạch Ngọc tức đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.