CẨM TÂM - Trang 475

xanh mặt, ánh mắt sắc như dao, chỉ hận một nỗi không thể chặt đứt mấy
ngón tay đó của ngươi à?”

Nói đến đây, Bạch Bích bỗng nhớ ra: “Nghĩ lại, là Việt Cẩm thích ngươi

trước mà nhỉ? Thực ra, nếu không nói đến những chuyện khác, dù nàng ta
sắc bén khiến người đối diện không thích, vậy mà khi thấy ngươi nàng ta lại
bỗng thành ra lúng túng mà nhún nhường.”

Tiết trời ấm áp, từng cánh hoa anh đào múa vờn trong gió, phía trước là

một mặt hồ trong veo, lấp lánh, sóng gợn lăn tăn, xa hơn nữa là những dãy
núi nhấp nhô đan xen, thấp thoáng trong màn sương mờ mờ ảo ảo.

Bạch Bích vươn vai, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm: “Ngôn Viễn

à, chúng ta là huynh đệ. Lần này ta không biết mình có thể kiên trì đến phút
cuối hay không, nhưng nếu ngươi thích Việt Cẩm thì dù thế nào đi chăng
nữa, nàng ấy cũng sẽ là của ngươi.”

“Chúng ta là huynh đệ. Bởi thế cho nên, ngươi muốn gì cũng đều có thể

nói với ta. Gì cũng được.”

Cứ thế, một ngày qua đi, ngày mới lại đến, Tiểu Chư Thiên Giới bắt đầu

tuyên thệ trước đại hội đi săn, sau đó Giới chủ lãnh đạo chúng nhân khởi
động pháp trận, tiến vào không gian khác tiến hành đại hội trăm năm một
lần... Trăng lên, màn đêm buông xuống.

Lại một đêm trời đầy sao, vầng trăng khuyết lẻ loi cuộn mình một góc,

chốc chốc lại thẹn thùng lấp ló xuất hiện sau những đám mây. Những vì
tinh tú đã làm trọn bổn phận của mình, tỏa ánh sáng khắp đất trời bao la, rồi
cúi đầu mỉm cười nhìn tất cả chúng sinh.

Đây được định trước là một đêm không bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.