CẨM TÂM - Trang 477

Giọng nói đó bỗng im bặt. Lát sau, một vệt ánh trăng đột ngột dâng lên

rồi mất hút trong tích tắc.

Boong... boong... boong...

Từng hồi chuông báo canh ngân dài trong Tiểu Chư Thiên Giới, trong

điện Tri Hành, Bạch Bích ngáp lần thứ ba trong buổi tối nay, hắn lắc đầu,
mặt mày nhăn nhó: “Ngày mai tiếp tục vậy, làm sao mà xem hết cái đống
này được chứ.”

Diệp Ngôn Viễn ngồi dối diện im lặng chỉ tay vào mấy cuốn còn sót lại,

tỏ ý mình đã sắp xong rồi: “Ngươi đi nghỉ trước đi.”

Bạch Bích không vui: “Đã muộn thế này rồi, ngươi ngủ cùng ta luôn đi,

chẳng lẽ giờ ngươi còn phải đi mất cả nửa canh giờ về chỗ của mình chỉ để
nghỉ có một canh giờ?”

“Ta xử lí hết chỗ sổ sách kia của ngươi là được, một buổi tối không ngủ

đối với chúng ta mà nói...” Hắn nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”, “... Chẳng
hề hấn gì.”

Bạch Bích bĩu môi, đang định nói thì tiếng chuông bên ngoài lại vang lên

- không thong thả ngân từng hồi báo giờ như ban nãy mà dồn dập, rất đanh,
từng tiếng từng tiếng cao vút - là tiếng chuông cảnh báo.

Bạch Bích sửng sốt, vội nghiêng tai, ngay sau đó mặt hắn biến sắc, đứng

phắt dậy nói: “Cảnh báo cao nhất! Có người đột nhập cấm địa.”

Diệp Ngôn Viễn cũng đứng dậy, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xưa

nay vốn luôn trầm tĩnh: “Giờ ngươi lập tức đi bảo vệ chủ điện. Có thể mục
tiêu tiếp theo của chúng là ở đó. Ta đi cấm địa xem có còn ai không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.