CẨM TÂM - Trang 495

Vân Hàn Cảnh vẫn nói tiếp: “Vậy muội làm bao nhiêu chuyện như thế là

để làm gì? Muốn vét túi đánh ván bạc cuối cùng giúp yêu tộc phục hưng?
Muội có bao giờ nghĩ, hay có bao giờ nhớ rằng trong người mình ngoài một
nửa huyết thống yêu tộc ra, còn có...”

“Huynh im đi!” Việt Cẩm vội vã ngắt lời, thậm chí chẳng buồn để tâm sẽ

thu hút những kẻ đuổi bắt khác đến, cao giọng nhắc lại, “... Huynh im đi!”

Trong mắt Vân Hàn Cảnh như thoáng hiện chút gì đó nhưng vẻ mặt từ

đầu đến cuối vẫn hờ hững như không: “... Còn có một nửa huyết thống nhân
loại.”

Trong bóng tối, bỗng đâu vang lên những âm thanh xào xạc. Việt Cẩm

đứng như trời trồng trong cái bóng mờ của đống lửa.

Vân Hàn Cảnh không định chỉ nói qua loa như thế, hắn vẫn tiếp tục:

“Khi muội được trưởng lão đem về Bồng Sơn, muội vẫn luôn nhớ thân
phận của mình chứ không phải chịu đả kích rồi quên tất cả như những gì
biểu hiện ra ngoài, muội cũng chưa bao giờ quên ta. Nhưng bao năm nay
muội chưa hề để lộ...”

Hắn nở một nụ cười hiếm hoi, nhưng không hề có cảm xúc: “... Ta có

nên nói là muội tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa không nhỉ?”

“Nhưng, Việt Cẩm Tâm này... phụ thân của muội, thúc thúc của ta là

nhân loại. Còn muội cũng được nhân loại nuôi dưỡng trưởng thành.”

“… Muội biểu hiện như thể bị đả kích ư?” Mãi một lúc lâu, Việt Cẩm

mới lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.