CẨM TÂM - Trang 499

“... Hàn Cảnh...” Việt Cẩm nói, trong một khoảnh khắc, Vân Hàn Cảnh

ngỡ như người trước mặt đã gọi hắn là Hàn Cảnh như hồi còn bé, nhưng rồi
hắn phát hiện thì ra đối phương chỉ nói chữ Vân khẽ hơn mà thôi.

Nàng nhìn hắn, đôi mắt như bảo thạch lóe sáng, chỉ tiếc đó không phải là

thứ ánh sáng rực rỡ, chói lóa: “Muội có một nửa huyết thống nhân loại,
nhưng huynh bảo muội phải yêu quý họ như thế nào đây?”

Vân Hàn Cảnh nói không nên lời. Tất cả ngôn ngữ trong giờ phút này

đều vô nghĩa, thứ duy nhất hắn có thể làm là đưa tay về bóng dáng trước
mặt mình, người từ lâu đã chẳng còn khom lưng vì bất kì nỗi giày vò hay
khổ đau nào nữa.

Dù đã muộn mất mười năm.

Một cơn gió lạ từ Đông Bắc ập đến thổi tắt ngọn lửa đang hừng hực

cháy, đồng thời bốc lên không trung, che đi ánh trăng đang rọi xuống mặt
đất.

Mất đi nguồn sáng, rừng cây bỗng chốc chìm vào bóng đêm. Trong

khoảnh khắc ấy, chỉ nghe một tiếng leng keng ngắn ngủi, người đang đứng
đối diện đều lùi lại sau mấy bước, Việt Cẩm quỳ trên đất, nắm chặt Băng
Diệm kiếm trong tay, khuôn mặt nhợt nhạt không còn giọt máu. Vân Hàn
Cảnh vẫn đứng ở đó, chỉ có tay trái lủng lẳng treo bên hông, máu tươi chạy
dọc theo tay áo, rỏ xuống đất từ các đầu ngón tay.

Mùi máu tanh bắt đầu dậy lên.

Chẳng bao lâu sau, một con sư tử đực từ phía đằng xa lặng lẽ mò tới, khẽ

gầm gừ, nhưng khi tiếng gầm gừ ấy vừa thoát ra khỏi cổ họng thì đã bị một
thanh kiếm màu đen xuyên qua gáy, ghim trên mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.