CẨM TÂM - Trang 501

Nàng thực sự đã làm hết những gì mình có thể. Ánh mắt của Việt Cẩm

chuyển đến thanh trường kiếm trước mặt. Lúc này, nàng cảm giác rõ rệt sự
mệt mỏi dâng đầy trong tim.

Thực ra, Vân Hàn Cảnh nói không sai. Dù nàng không thích nhân loại,

nhưng chính nhân loại đã nuôi dưỡng nàng trưởng thành; nàng nhất mực
dốc sức vì yêu tộc, nhưng yêu tộc đã làm gì cho nàng?

Những điều này đương nhiên không phải là lí do nàng chỉ trích, nhưng

chẳng lẽ lại trở thành lí do để nàng phải cảm kích? Động lực thúc đẩy nàng
tiếp tục tiến về phía trước chỉ có thù hận và trách nhiệm. Việt Cẩm chìm
đắm trong mớ cảm xúc xa lạ.

Nàng im lặng, cuối cùng quyết định từ bỏ, nhắm mắt lại, khẽ cười:

“Muội cũng chưa bao giờ nghĩ vậy.”

“Hàn Cảnh ca ca.”

Trời đông vừa hé sáng, sau khi ngồi ủ rũ suốt một đêm, Vân Hàn Cảnh

chống kiếm đứng dậy. Hơi nước đọng lại thành những giọt sương sớm, rơi
trên tóc, trên vạt áo hắn, làm ướt một mảng lớn.

Truy binh đã đến rồi, thậm chí chẳng thèm ẩn giấu luồng linh áp khổng

lồ mà tạp nham... Đương nhiên, cũng chẳng cần phải ẩn giấu, dù sao địch
nhân cũng chỉ có một người, chẳng phải sao?

Vân Hàn Cảnh hiếm khi để mặc cho bản thân đắm chìm trong những

cảm khái hỗn tạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.