CẨM TÂM - Trang 503

Sau đó Việt Thị diệt vong, hắn đến chậm một bước, lúc đến, nơi đó chỉ

còn thấy một đống đổ nát, vắng lặng không một bóng người. Suốt nửa năm
trời hắn ngự kiếm bay về phía Nam, tìm kiếm mấy phen nhưng không có
kết quả, mãi đến khi Thiên Kiếm Môn sư trưởng truyền tin báo rằng ông đã
tìm được người.

Hắn vội vàng trở lại Thiên Kiếm, thì thấy một cô bé với diện mạo xa lạ.

Hắn tiến lên, gọi nàng là Cẩm Tâm.

Nàng chỉ ôm quyền cúi đầu:

“Tham kiến đại sư huynh. Sư muội Việt Cẩm.”

Sư muội Việt Cẩm.

Âm thanh phía trước càng nhộn nhạo hơn. Vân Hàn Cảnh khép hờ mắt,

đảo ngược chuôi kiếm, điều động pháp lực.

Mặt đất bỗng rung lên, trong tiếng ầm ầm rung chuyển, một vết nứt sâu

hàng vạn trượng chạy từ sống núi xuống tận chân núi rạch ngang trước mắt.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt kinh ngạc có, chấn động có, hoang mang

có, phẫn nộ có, tất cả như in sâu vào trong đáy mắt hắn rồi lặng lẽ tan biến.

Sao lại ra nông nỗi này? Hắn biết Việt Cẩm và Việt Cẩm Tâm là cùng

một người.

Nhưng từ giờ khắc gặp lại ấy, xuất hiện trước mặt hắn dường như chỉ còn

mỗi Việt Cẩm, vị “sư muội” lọc lõi, miệng luôn mỉm cười nhưng lúc nào
cũng cân nhắc được mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.